Tôi có thích sự nổi tiếng không? Đây là một câu hỏi tôi nhận được khá thường xuyên, đặc biệt là sau khi giành chiến thắng tại WSOP Main Event 2010. Khi bạn xuất hiện trên truyền hình, được phỏng vấn liên tục, được mời làm gương mặt đại diện cho nhiều thương hiệu… nhiều người mặc định rằng bạn chắc hẳn phải rất yêu thích ánh hào quang. Nhưng câu trả lời của tôi có lẽ sẽ khiến một vài người bất ngờ:
Và cũng chưa bao giờ xem nó là phần quan trọng nhất trong hành trình chơi poker của mình.
Sự nổi tiếng – một phần đến bất ngờ
Khi tôi bước lên ngôi vô địch WSOP 2010, tôi mới chỉ là một tay chơi trẻ đam mê poker, có khát vọng thi đấu chuyên nghiệp và vẫn còn đang học cách kiểm soát cảm xúc ở bàn chơi. Nhưng chỉ sau một đêm, tên tôi xuất hiện trên mọi mặt báo liên quan đến poker. Tôi trở thành người Canada đầu tiên vô địch WSOP Main Event, giành gần 9 triệu USD tiền thưởng và được hàng triệu người theo dõi trực tiếp trên ESPN.

Không ai có thể chuẩn bị đầy đủ cho thứ gọi là “sự nổi tiếng đột ngột”. Có lúc, tôi cảm thấy rất lạ – bước vào một sòng bài nào đó, người lạ nhận ra tôi, hỏi xin chụp hình hoặc đề nghị chơi vài ván “friendly”. Lúc đầu, tôi thấy vui và có phần tự hào. Nhưng càng về sau, tôi càng hiểu rằng: sự nổi tiếng không đơn giản là ánh đèn – mà còn là áp lực, là trách nhiệm, và đôi khi là gánh nặng.
Tôi biết ơn sự công nhận – nhưng không sống vì điều đó
Tôi không phủ nhận: nhờ chiến thắng WSOP, tôi có nhiều cơ hội hơn trong sự nghiệp. Tôi được làm đại sứ cho những thương hiệu lớn, có cơ hội giao lưu với cộng đồng poker toàn cầu, và được trao quyền nói ra suy nghĩ của mình với tư cách một người đã “nếm trải vinh quang”.
Tôi biết ơn điều đó. Nhưng tôi cũng học được cách không để bản thân phụ thuộc vào ánh hào quang đó.

Tôi từng thấy nhiều người chơi trẻ bị cuốn vào vòng xoáy của danh tiếng – họ thay đổi cách ăn mặc, cách hành xử, thậm chí lối chơi – chỉ để giữ lấy sự chú ý của công chúng. Tôi hiểu điều đó, nhưng không chọn con đường này. Với tôi, sự công nhận thật sự đến từ những quyết định đúng đắn trên bàn poker và từ cách bạn sống sau mỗi giải đấu, chứ không phải từ số lượt theo dõi trên mạng xã hội.
Tôi chọn giữ một phần riêng tư cho chính mình
Khi không thi đấu, tôi sống khá đơn giản: gặp bạn bè, chơi thể thao, đi du lịch, đọc sách, tập luyện thể chất và thi thoảng tham gia các hoạt động từ thiện. Tôi không phải mẫu người của showbiz – càng không thích chạy theo xu hướng hay phô bày cuộc sống cá nhân.
Tôi tin rằng: ai chơi poker cũng cần một không gian riêng để tái tạo năng lượng và giữ cho tâm lý vững vàng. Sự nổi tiếng có thể mang đến lời mời, sự chú ý và những cơ hội tài chính. Nhưng nếu không cẩn thận, nó cũng có thể lấy đi sự cân bằng nội tại – và với một người chơi poker chuyên nghiệp, sự cân bằng ấy là tài sản quý giá nhất.
Kết luận
Tôi không ghét sự nổi tiếng. Tôi hiểu giá trị của nó, tôi trân trọng những người hâm mộ đã theo dõi và ủng hộ tôi suốt chặng đường. Nhưng nếu hỏi “tôi có thích không?” – thì câu trả lời là:
Chỉ khi nào sự nổi tiếng đến như kết quả của nỗ lực thật sự, tôi mới đón nhận nó với sự tự tin và bình thản